Kết nối với chúng tôi

Đời sống

Hành trình về nhà của một cậu bé Việt Nam

Được phát hành

on

Một buổi sáng mùa xuân, Brian Hester tham dự một buổi họp mặt của những người Việt Nam nhận con nuôi ở Maryland, anh không biết cuộc đời mình sắp thay đổi mãi mãi.

Tại sự kiện đó, Hester, một người Việt Nam tên là Kaohsiung Phi, đã gặp những người cùng chí hướng được nhận nuôi trong Chiến tranh Việt Nam. Cuộc tụ họp được tổ chức bởi Holt International, một tổ chức nhân đạo có trụ sở tại Oregon cách đây 21 năm.

Sau khi nói chuyện với người nhận nuôi, Hester cuối cùng cũng bị sốc bởi một người hiểu được cảm giác cô đơn và sự trưởng thành đặc biệt.

“Đây là lần đầu tiên tôi thực sự hiểu hoàn cảnh của mình và nhận ra rằng tôi không đơn độc”, anh nói VnExpress.

Advertisement

Vài ngày sau cuộc gặp, Hester vẫn đang suy nghĩ, mong muốn tìm hiểu thêm về quá khứ.

Hester được cha mẹ nhận nuôi khi còn nhỏ, cha mẹ của họ là một cặp vợ chồng người Mỹ, họ nói rằng anh ta được đưa từ Việt Nam sang. Năm 1973, họ tìm thấy Hester trong trại trẻ mồ côi ở Vũng Tàu. Khi đó, cậu bé chưa đầy một tuổi.

Các y tá nói rằng mẹ của Hester đã rời bệnh viện sau khi sinh con. Sau khi nghe lời gợi ý của người em trai mới trở về sau chiến tranh, một cặp vợ chồng hiếm muộn người Mỹ đã nhận nuôi một đứa trẻ Việt Nam để giảm bớt phần nào nỗi đau chiến tranh.

Ở Ohio, Hester có 5 anh chị em khác cũng được nhận làm con nuôi. Mọi người đều thân thiện và gần gũi với nhau.

Tuy nhiên, khi bước ra khỏi nhà, Hester nhận thấy rõ sự khác lạ của anh ta. Là một đứa trẻ lai chủng tộc, anh thường được hỏi về nguồn gốc của mình, nhưng không ai có thể đoán được rằng anh mang trong mình nửa dòng máu Việt. Hester cảm thấy khó giải thích nguồn gốc của mình và mất liên lạc với những người xung quanh.

Advertisement

Hester chỉ biết rằng quá khứ của anh là “từ chiến tranh.” Nhưng có rất nhiều tuyên bố trái ngược nhau về cuộc đấu tranh giữa cha mẹ nuôi và bạn bè của Hester. Anh muốn biết sự thật là gì và cố gắng tránh những cuộc thảo luận về vấn đề này.

Lớn lên, Hester không có bạn bè châu Á và biết rất ít về nơi sinh của mình, anh chỉ biết rằng mọi người ở đó sẽ dùng đũa. Hester học cách sử dụng đũa trong một nhà hàng Trung Quốc mà gia đình anh thỉnh thoảng đến sau các buổi lễ nhà thờ vào Chủ nhật.

Hội nghị Quốc tế Holt đã “đánh thức” Hester. Anh nhận ra rằng anh không ghét chiến tranh, cũng không trách nó đã chia cắt anh với cha mẹ ruột của mình.

Lần đầu tiên Hester cảm nhận được mối liên hệ với một nhóm người. Họ nói về những kinh nghiệm và vấn đề của họ trong việc nhận con nuôi là trẻ em lai chủng tộc và muốn biết nền tảng và truyền thống văn hóa của họ. Phả hệ là một khái niệm mà Hester chưa từng biết.

Nhờ cuộc gặp gỡ này, Hester càng tò mò hơn về Việt Nam và bắt đầu tìm hiểu về đất nước mình sinh ra. Hester, gần 30 tuổi, lần đầu tiên ăn Phở. Anh trò chuyện với những người Việt Nam xa xứ sống gần nhà, và cuộc trò chuyện đã thúc đẩy Hester đến Việt Nam.

Advertisement

Hester không biết anh ta đang tìm ai hoặc cái gì. Anh không biết mẹ ruột của mình, cũng không biết quốc tịch của cha mình. Anh ta chỉ có một vài bức ảnh thời thơ ấu, giấy khai sinh và hộ chiếu Việt Nam được cấp khi rời Việt Nam năm 1974.

Năm 2009, Hester đến Đồng Nai theo lời mời của những người bạn Việt kiều. Mọi thứ đều mới. Hester bị thu hút bởi những cánh đồng lúa, những người nông dân dắt trâu qua đường và những món ngon địa phương. Anh cũng bất ngờ khi chứng kiến ​​hàng triệu chiếc xe máy và không khí nhộn nhịp của TP.HCM.

Tuy nhiên, dường như không ai tin rằng Hester mang trong mình nửa dòng máu Việt Nam. Có người hỏi: “Thế thì tại sao bạn không nói được tiếng Việt?”.

Khi đến Vũng Tàu, không ai nghĩ rằng Hester sinh ra ở đây. Cô nhi viện từng chăm sóc Hester đã bị đóng cửa và đang được cải tạo để sử dụng vào mục đích khác. Chủ nhân của mảnh đất này đã qua đời cách đây vài năm. Hester không biết làm cách nào để tìm được những người biết mình khi còn nhỏ.

Hester cảm thấy một sự trống trải bao trùm, và phải mất vài ngày để bình tĩnh lại.

Advertisement

Qua những lần trò chuyện với bạn bè, Hester biết rằng nếu không đến Mỹ, cuộc sống của anh sẽ rất khó khăn. Anh nhận ra mình đã may mắn biết bao khi có một gia đình, được học tập và có một cuộc sống tốt đẹp trên đất Mỹ. Nhưng những sợi dây gắn liền với mảnh đất chôn rau cắt rốn đã kéo anh trở lại.

Vào buổi sáng của chuyến đi lần thứ ba đến Việt Nam vào năm 2011, Hester đã mở cửa sổ ở Thành phố Hồ Chí Minh và nghĩ: “Tôi muốn sống ở đây”. Anh ấy yêu nhiều thứ ở đất nước này, nơi có mối quan hệ gia đình bền chặt và những cộng đồng quan tâm. Anh ấy yêu cuộc sống ở thành phố và đồng quê. “Thật khó để giải thích, nhưng tôi luôn quay lại mỗi khi rời đi”, người đàn ông nói.

Sau thời điểm đó, Hester trở về Mỹ và chuẩn bị về Việt Nam. Cha mẹ và các anh chị em nói rằng họ hiểu quyết định của Hester và bảo anh ta hãy rời đi.

“Lần cuối” trở lại, Hester vừa làm giáo viên dạy tiếng Anh tại TP.HCM, vừa mở quán phở. Anh còn tình nguyện dạy tiếng Anh miễn phí cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn.

“Tôi hy vọng tôi có thể cho họ cơ hội thay đổi cuộc sống như trước đây,” Hester nói.

Advertisement

Vì thiếu manh mối, Hester biết rằng việc tìm kiếm mẹ ruột của mình không hề dễ dàng, thậm chí là không thể. Anh đã đọc nhiều bài báo về những người cố gắng gặp lại cha mẹ ruột của mình.

Hester chia sẻ: “Nếu tôi có thể gặp lại mẹ tôi, đó quả là một điều kỳ diệu. Tôi sẽ cảm ơn bà vì đã sinh ra tôi. Bà ấy phải có lý do để ra đi”.

Đầu năm nay, Hester chuyển về Vũng Tàu. Sau khi sống ở Việt Nam gần 10 năm, anh ấy tin rằng đây là nơi mình thuộc về.

Sau khi gặp một số khó khăn do đại dịch gây ra, Hester hiện đã mở một cửa hàng bảo dưỡng ô tô tại Vũng Tàu. Anh cảm thấy biết ơn và may mắn.

“Tôi có thể nói rằng tôi đã trở lại nơi tôi bắt đầu,” anh nói.

Advertisement

Việt-Anh

FPT đang mở rộng cửa để lấy ý tưởng và giải pháp cho một trường nội trú hỗ trợ 1.000 trẻ mồ côi do Covid-19 gây ra.Bạn đọc có thể gửi nguyện vọng đóng góp cho trường ở đây.

.

Advertisement
Tiếp tục đọc
Bấm để bình luận

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Đời sống

Xe đạp thăng bằng cho trẻ em có tốt không?

Được phát hành

on

Qua

Trẻ em Việt Nam ngày càng trở nên quen thuộc hơn với xe đạp thăng bằng vì cha mẹ chúng cho rằng nó vượt trội hơn hẳn các loại xe đạp ba / bốn bánh truyền thống.

Xe thăng bằng có hình dáng giống như một chiếc xe đạp, có khung, phuộc trước, ghi đông, bánh xe,… nhưng không có hệ thống truyền động (bàn đạp, xích, pa-lăng). Để tiến về phía trước, trẻ cần dùng chân đẩy đất. Trước khi chuyển sang xe đạp, con bạn sẽ phát triển các kỹ năng cân bằng và phối hợp.

Nói chung, xe đạp thăng bằng phù hợp với trẻ em đã biết đi và có kỹ năng vận động tốt (từ 18 tháng đến 7 tuổi). Do không có bộ truyền động nên chúng gần mặt đất hơn và nhẹ hơn xe đạp trẻ em thông thường. Điều này giúp trẻ điều khiển xe dễ dàng hơn.

Xe đạp thăng bằng cho phép trẻ tự lập sớm hơn xe ba bánh. Chúng cũng rất đơn giản, không có nhiều bộ phận nên trẻ có thể luyện tập và làm quen nhanh chóng. Sau một thời gian, trẻ sẽ làm chủ được xe và tăng tốc, biết cách vượt chướng ngại vật. Khi đã biết cách giữ thăng bằng, trẻ có thể chuyển sang xe hai bánh có bàn đạp.

Advertisement

So với các loại xe đạp truyền thống, yên xe thăng bằng thấp hơn, giúp trẻ yên tâm hơn. Ngược lại, chiều cao tối thiểu của yên xe cân bằng là 25,4 cm, trong khi xe ba / bốn bánh thường là 43,18 cm. Trẻ em không thể đi xe đạp một cách thoải mái trước 3 tuổi, nhưng có thể khám phá xe đạp thăng bằng ngay từ 18 tháng tuổi.

Một ưu điểm nữa của xe thăng bằng là có thể di chuyển trên các bề mặt phẳng và gồ ghề. Nếu bạn sử dụng xe ba / bốn bánh, xe sẽ bị lật hoặc lật và tốc độ rất chậm. Thực tế, việc cho con đi xe ba / bốn bánh cũng giống như dạy con đi nạng rồi bỏ nạng đi. Nó sẽ cản trở ham muốn khám phá của trẻ.

Ngoài ra, xe đạp thăng bằng thường rất nhẹ và nhỏ nên trẻ có thể tự xách được, trong khi xe đạp thông thường nặng hơn (khoảng 7 kg), đây là một thách thức lớn đối với trẻ.

Xe đạp thăng bằng có phù hợp với trẻ nhỏ không? Câu trả lời là có. Xe đạp thăng bằng giúp trẻ phát triển khả năng phối hợp và vận động tốt, đồng thời mang lại sự độc lập và tự do khám phá. Khi trẻ tiến bộ, chúng trở nên tự tin hơn.

Xe không có phanh, nhưng nếu bạn muốn con mình đậu xe an toàn, bạn có thể lắp phanh tay trước / sau hoặc cả hai. Bạn nên đặt yên xe sao cho chân của trẻ chạm đất. Những chiếc xe đạp thăng bằng ngày nay có thiết bị điều chỉnh yên xe rất tiện lợi.

Advertisement

Khi chọn xe đạp thăng bằng cho trẻ, các bậc phụ huynh nên chú ý đến kích thước và trọng lượng. Nói chung, khung xe đạp thăng bằng được làm bằng hợp kim nhôm, thép, gỗ hoặc nhựa. Vật liệu tốt nhất là hợp kim nhôm vì nó chống gỉ và nhẹ hơn nhiều so với thép. Về giá cả, những chiếc xe đạp cân bằng đắt tiền nhẹ hơn và bền hơn những chiếc xe rẻ tiền hơn sử dụng các linh kiện tốt hơn. Vì vậy, cũng sẽ tiết kiệm hơn nếu bạn định bán đi khi con bạn đã lớn tuổi không dùng nữa.

Nói chung, mục đích chính của xe thăng bằng – như tên gọi – là dạy trẻ cách giữ thăng bằng khi ngồi và di chuyển. Đây là phần khó nhất của việc học đi xe đạp. Vòng thứ ba / thứ tư sẽ cản trở nỗ lực giữ thăng bằng của trẻ, vì vậy nhiều trẻ sẽ hoảng sợ khi tháo bánh xe tập đi. Khi bọn trẻ đã biết cách giữ thăng bằng và đánh lái, việc đi xe đạp thực sự rất dễ dàng.

Nanfang

.

Advertisement
Tiếp tục đọc

Đời sống

Thiết bị nhà bếp Elmich giảm nửa giá

Được phát hành

on

Qua

Nhiều bộ nồi inox, lòng nồi chống dính, vân đá, lòng sâu … hỗ trợ việc bếp núc nhanh chóng, tiện lợi và được ưu đãi đến 50% trên Shop VnExpress.

Elmich là một trong những thương hiệu nội thất gia đình được yêu thích và bán chạy nhất trên Shop VnExpress. Các loại xoong, chảo bằng inox hay bằng đá chống dính, đun nóng nhanh và đều … giúp rút ngắn thời gian nấu nướng, giảm bớt gánh nặng cho các bà nội trợ. Cùng tham khảo một số sản phẩm giảm giá đến 50% dưới đây:

Ngoài các sản phẩm trên, thương hiệu thiết bị nhà bếp Elmich còn giảm giá mạnh nhiều sản phẩm khác trên Shop VnExpress. Chúng đều là sản phẩm chính hãng và được giao hàng tận nơi. Xem thêm thông tin về giao dịch và đặt hàng tại đây.

Ruan Di

Advertisement

.

Tiếp tục đọc

Đời sống

Món quà bất ngờ từ một cặp vợ chồng trẻ

Được phát hành

on

Qua

ChiaDo người thấp bé với chiều cao 90 cm nên ban đầu anh Jian và chị Lan dự định sẽ sống chung một nhà cho đến khi sinh con xong.

Trong căn nhà nhỏ ở xã Krông Búk, huyện Krông Pắk, chị Hoàng Lan và đứa con trai 10 tháng tuổi nằm yên bình trên chiếc võng xanh. Chiều cao của mẹ chỉ hơn con chưa đầy 30 cm nên người lạ rất dễ nhầm hai con.

Người chồng vừa đi chợ về, Trịnh Văn Kiện nhẹ nhàng cởi dép, hỏi vợ: “Em ngủ bao lâu rồi?” “Vừa rồi để em ngủ đi.” Chị dâu đáp. Cả hai không nói gì thêm mà ngồi trầm ngâm nhìn đứa trẻ – đó là món quà bất ngờ mà họ có nằm mơ cũng không thấy.

Ông Jian sinh ra ở cùng một ngôi nhà ở xã Krông Búk cách đây 33 năm. Lên bốn tuổi, cậu bé có thể nói chuyện nhưng vẫn nằm một chỗ, trong khi 3 anh chị em còn lại vẫn bình thường. Năm 7 tuổi, Jane bắt đầu tập đứng và tập đi. Cho rằng không thể chăm con ốm, vợ chồng anh Trịnh Văn Hữu bất ngờ khi đứa con mới 11 tuổi xin đi học.

Advertisement

“Trước khi cho con đi học, tôi đã nói với cháu rằng tuy còn nhỏ nhưng cháu có tay chân linh hoạt và trí óc bình thường. Không cần phải cười nhạo bản thân”, ông Hu nói. Theo chỉ dẫn của cha, Jian Wuyou kết bạn và không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, mặc dù chiều cao của anh vẫn ở mức 90 cm và cân nặng 20 kg từ đó đến khi trưởng thành.

Khi còn học cấp 3, xe ba gác điện không đi được 15 km, ông Hu đã dùng xe máy chở con trai đến trường rồi thuê nhà ở. Cuối tuần, anh chạy xe ôm về. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, con trai một mình vào TP.HCM học đại học, chuyên ngành công nghệ thông tin.

Bốn năm trước, Jane làm việc trong một công ty chuyên về hàng thủ công mỹ nghệ cho người khuyết tật. Chàng trai bị thu hút bởi một cô gái tên Lan, chỉ cao hơn mình một chút.

Hạt tiêu cũng vậy nên Jane và Lan thân nhau nhanh chóng. Sau vài lần chạy xe gần Sài Gòn, họ đạp xe ba bánh quanh Đà Lạt … Họ thành một đôi. Sau 4 năm yêu nhau, Qian Suilan trở về quê hương của Ningshun để gặp bố mẹ cô.

“Chúng tôi còn nhỏ, nhưng cũng như bao người khác, chúng tôi muốn yêu thương và có một mái ấm”, chàng trai xin phép những người lớn trong nhà. Hai bên gia đình đều đồng ý. Trong sâu thẳm, hai vợ chồng và những người thân của họ nghĩ rằng họ không thể có con.

Advertisement

Không tổ chức đám cưới, không đăng ký kết hôn, cả hai dọn về căn phòng trọ rộng 15m2 ở Thủ Đê. Ngoài một số đồ dùng cá nhân, gia đình vợ chồng anh còn kê thêm một chiếc ghế nhựa để vừa đứng nấu nướng vừa cất đồ vào tủ. Cả hai cũng chuyển sang làm việc trong một công ty chuyên về camera giám sát.

Sống với nhau được hơn bốn tháng, Lan Lan nôn nao, mệt mỏi. “Khi que thử thai chỉ hai vạch, tôi vừa mừng vừa lo. Chúng tôi chỉ mong có người đi cùng. Không ngờ ông trời lại cho chúng tôi một đứa con”, bà mẹ trẻ xúc động.

Nghe tin, anh Huê gọi ngay cho bố mẹ Lan. Hai gia đình từ quê lên TP.HCM ngồi lại bàn chuyện trăm năm cho đôi trẻ. Mọi người cũng đưa Lan đến bệnh viện, được bác sĩ tư vấn cứu sống rất yên tâm.

Biết sắp lên chức bố mẹ, vợ chồng Jane đã mua một chiếc áo mới, nâng lên rồi đặt xuống. Ngoài việc tiêu xài tằn tiện, anh còn bán thẻ và sim điện thoại di động, còn vợ Jane thì bán mỹ phẩm trên mạng xã hội để kiếm thêm thu nhập.

10 tháng trước, con trai của Jane, cô Anlan, chào đời, cậu bé chỉ nặng 1,2 kg do thiếu tháng. “Ngày bác sĩ đưa con ra thăm khám, tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Được làm cha, tôi vừa thương vừa hạnh phúc”, anh Jian nói. Năm tháng đầu đời, bé Nhật An hầu như phải nằm viện. Đứa trẻ phải trải qua hai cuộc phẫu thuật do nhiễm trùng, và tỷ lệ sống sót chỉ là 1%.

Advertisement

“Đây không chỉ là khoảng thời gian khó khăn của các em mà còn là khoảng thời gian khó khăn của cả hai gia đình. May mắn là các em luôn mạnh mẽ đối mặt với thử thách”, ông Hu nói. Trong thời gian nằm viện, ông nội từ Đắk Lắk, bà ngoại từ Ninh Thuận vào TP.HCM để phụ giúp cháu.

Sau mấy tháng nằm viện, bé Nhật An đã vượt qua cửa tử, đến trong vòng tay của bố mẹ. Tháng thứ 10, Nhật An tập đi và bị nói lắp. Mỗi lần nhìn thấy con bước đi, lòng Jane bồi hồi: “Nó biết bố mẹ còn nhỏ lắm nên mạnh mẽ lên”.

Không chỉ con ốm, dịch bệnh còn khiến cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ rất bất an. Là trụ cột, Jane thất nghiệp từ tháng 7. Trong thời gian ở TP HCM, họ chỉ có thể sống nhờ vào sự hỗ trợ của xã hội và trợ cấp của nhà nước. Bà Lan nói: “Khó khăn cũng giúp chúng tôi trưởng thành hơn, đối xử với bản thân và con cái có trách nhiệm hơn”.

Đầu tháng 10, TP.HCM mở cửa trở lại và gia đình tạm thời về quê trong khi Jane vẫn đang nghỉ làm. Điều đầu tiên họ nghĩ đến là đăng ký kết hôn và trở thành vợ chồng hợp pháp.

Ngày 28/10, Jian Helan đến UBND xã Krông Búk làm thủ tục kết hôn. Sự xuất hiện của đôi bạn trẻ này khiến nhiều quan chức địa phương bất ngờ và xúc động. Ông Ruan Haisan, Chủ tịch UBND xã cho biết, ông đã làm việc hơn 10 năm và chưa bao giờ cấp giấy đăng ký kết hôn cho một cặp vợ chồng đặc biệt như vậy.

Advertisement

“Tình yêu của hai đứa trẻ như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường. Tôi đang trao đổi với đại diện Đoàn xã sẽ dành một ngày để chúc mừng, động viên”, anh Sâm nói.

Jane cho biết anh luôn cảm thấy bình yên khi trở về nhà, dù bên ngoài có nhiều bon chen nhưng anh đã có vợ con.

“Đây là món quà vô giá mà tôi có nằm mơ cũng không dám, giờ đã chạm tay vào rồi. Tôi chỉ mong gia đình nhỏ của mình luôn mạnh khỏe, vượt qua sóng to gió lớn của cuộc đời”, anh chia sẻ với một người trong cuộc. ., Vòng tay bé bỏng, ôm vợ con vào lòng.

Fan Ya

.

Advertisement

Tiếp tục đọc

Xu hướng