Kết nối với chúng tôi

Ý kiến

Tôi có nên về quê nếu nợ 600 triệu NDT để mua nhà ở Hà Nội?

Được phát hành

on

Bố mẹ tôi bảo tôi này nọ, không biết chữ, giờ mua được đất mua ô tô, còn nợ 600 triệu mua nhà Hà Nội.

Tôi năm nay 28 tuổi và sống tại Hà Nội. Vợ bằng tuổi ở xã lân cận và có hai bé 7 tháng tuổi (vợ chồng tôi sinh đôi).

Hai vợ chồng có thu nhập hàng tháng khoảng 30 triệu nhân dân tệ và nợ 600 triệu nhân dân tệ để mua nhà. Vì vậy, với mức thu nhập này, hàng tháng chi tiêu, tiền lãi mua nhà chỉ ở mức vừa đủ, hoặc hơi dư.

Gia đình hai bên quê đều bình thường, không giàu có, không khó khăn, không phụ thuộc vào con cái. Gần đây, tôi đã suy nghĩ về việc có nên trở về quê hương của mình hay không.

Advertisement

So với các xã khác, chục năm trở lại đây quê tôi phát triển nhanh hơn. Nói chung, mọi người cũng có thể giàu lên nhanh chóng bằng cách kinh doanh, mua ô tô và mua đất với số lượng lớn. Người ta mua ô tô rất nhiều, nhưng mục đích chính không phải để đi du lịch mà là để chở đồ.

>> Ngăn cản anh tôi về quê làm ruộng 400 triệu đồng.

Có rất nhiều thanh niên, bạn bè của tôi, trẻ hơn tôi, nhưng họ đã có xe hơi, đất đai, nhà cửa, tranh nhau xây lâu đài. Khi tôi còn đi học, bạn bè của tôi được so sánh với tôi, nhưng bây giờ đôi khi tôi bị so sánh với những người khác.

Thậm chí, bố mẹ tôi thỉnh thoảng còn nói với tôi rằng con này trước đây là sinh viên nghèo, giờ làm ăn khấm khá nên mới mua đất. Nói như vậy để mọi người biết rằng quê hương tôi không phải là một miền quê xa xôi.

Thỉnh thoảng hai vợ chồng vẫn bàn chuyện hoặc bán nhà về quê. Mẹ xuống nhà chăm cháu, sang nhà bên chơi, bảo Hà Nội không bằng quê.

Advertisement

Nói thật là tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hiện tại, 4 phần muốn quay lại và 6 phần muốn ở lại. Nếu về quê, có lẽ trên diễn đàn có nhiều người chia sẻ, cuộc sống sẽ thoải mái hơn về thời gian và kinh tế. Không lộn xộn như ở đây.

Nhưng nếu nhìn tổng thể, tôi không biết liệu nó có giống với cuộc sống mà tôi muốn sống hay không. Tôi nghĩ vùng quê trù phú không bao giờ bằng Hà Nội. Quê tôi giàu hơn các xã xung quanh, so với Hà Nội đương nhiên có thể vượt Hà Nội một vùng nào đó, nhưng nếu tính tổng diện tích thì không thể bằng Hà Nội.

Nhiều người còn nói 10 năm nữa nông thôn cũng giống thành phố. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ như thế này, hãy nhìn các nước đang phát triển. Mười năm sau, thành phố đã rất khác.

Mỗi lần về quê, thấy các cháu không có nơi nào chơi, tôi lại thấy xót xa. Ở nhà và xem YouTube cả ngày. Nếu bạn muốn chơi bóng, không có nơi nào để chơi. Nhà ở quê tuy to hơn thành phố nhưng không có sân bóng. Trẻ em cũng muốn đi xe đạp và không nên đi trên đường dành cho xe đạp. Nhưng ở quê tôi rất ít buôn bán, xe cộ qua lại nhiều, rất nguy hiểm.

Ở Hà Nội có thể khó hơn về quê nhưng tôi nghĩ con mình chắc chắn sẽ toàn diện hơn. Tôi chỉ cần trông cháu nội các anh chị về nhà. Dù ở quê tôi có mấy chục tỷ anh chị em cũng không sao so với ở quê. Nhưng bọn họ không có chỗ chơi, giờ là cùng nhau ra đồng, xuống sân.

Advertisement

Cháu tôi cũng không được học các môn thiên tài, muốn học thì phải lên thị trấn trên huyện, lớp học không có nhiều. Cha mẹ bận rộn kinh doanh hàng ngày nên không có thời gian đưa đón con, chơi và trò chuyện với con buổi tối.

Vào mùa hè, bạn phải đi bơi và đi xa, không nên bơi trong ao ở nhà như trước đây. Không đứa nào trong 4 đứa cháu của tôi biết bơi. Còn nơi tôi ở thì cơ sở vật chất đầy đủ như công viên, cây xanh, sân chơi, thể dục, bể bơi, học nhạc, học vẽ tranh …

Bây giờ, buổi chiều, hai người phụ nữ đang đẩy xe để hai con tôi ra sân chơi hoặc ra công viên xem thiên nga. Bản thân tôi thích con mình biết các môn năng khiếu, ăn tối và nghe đàn hát. Nếu về quê, con cái sẽ khó làm được điều này vì ít khóa học và tôi cũng không có kiến ​​thức chuyên môn để dạy chúng.

>> “Đi làm 5 năm mà thu nhập dưới 15 triệu đồng thì không nên ở lại Sài Gòn”

Ở nông thôn tuy chi phí rẻ nhưng tùy trường hợp, không phải cái gì cũng rẻ. Ăn ở ngoài rẻ hơn, nhưng tôi nghĩ nó đáng giá. Đồ ăn, hoa quả ở quê tôi không đâu ngon bằng ở đây. Mười hộ mua được một, hai hộ có một vườn rau nhỏ nuôi được một gia đình, nhưng đó không phải là khu dành riêng cho nông dân bán nên hầu hết lương thực ở quê đều phải mua.

Advertisement

Tôi thích ăn tôm, nhưng ở quê chỉ có con tôm to bằng ngón tay cái, còn như ở Hà Nội, để mua được con tôm to bằng ngón chân cái, tôi phải đi bộ rất xa mới tìm được. Nếu bạn muốn có nhiều sự lựa chọn, bạn phải đi xa hơn. Ví dụ như vừa rồi con trai tôi về quê thì hết men tiêu hóa hay dùng. Mình ra hiệu thuốc tây trên xã tìm thì không được, hỏi một người bạn thì được biết có nhà thuốc dân gian bán nhưng giá cao hơn mình mua ở đây. Vì chúng là độc quyền nên chỉ có một nơi bán chúng. Với lại, giá thuốc cũng không ai biết nên mới bán.

Về y tế, giáo dục, văn hóa, trí tuệ của người dân thì chắc chắn vùng quê không thể sánh bằng phố phường, những gì tốt nhất và tốt nhất Việt Nam chắc chắn sẽ xuất hiện đầu tiên ở Hà Nội và Sài Gòn.

Một điều nữa là ở quê tôi thấy mọi người bây giờ không thật lòng với nhau lắm. Nhưng không phải là một đất nước trung thực, tình cảm. Vì gần như toàn bộ xã đều kinh doanh một mặt hàng giống nhau nên mọi người cũng thi nhau, thi nhau và coi chừng nhau.

Mấy lần anh em đi ăn uống với nhau, nhưng trong bữa cơm, câu chuyện không phải để hỏi thăm nhau, chia sẻ cuộc sống mà là hỏi han như thử lòng nhau. Và tôi nghĩ rằng thật công bằng khi nói rằng có rất nhiều cơ hội ở thành phố này, và nhiều ý tưởng kiếm tiền chỉ là do không đủ nhanh nhẹn, khả năng hoặc dũng cảm.

Hiện tại, tôi vẫn thích ở lại hơn, mặc dù tôi đã cân nhắc có nên quay lại hay không.

Advertisement

Le Zhongsheng

>>

.

Advertisement
Tiếp tục đọc
Bấm để bình luận

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Ý kiến

Có 2 tỷ đồng tiền tiết kiệm nhưng vẫn chưa có con thứ hai.

Được phát hành

on

Qua

Vợ chồng tôi chưa sinh cháu thứ 2, do bận kiếm tiền, đi làm nên không có thời gian chăm sóc con.

Vợ chồng tôi hiện đang sinh sống tại TP.HCM. Tôi làm việc trong một công ty và chồng tôi làm chủ công việc kinh doanh riêng. Chúng tôi kết hôn năm 26 tuổi. Cưới nhau được nửa năm thì tôi có thai.

Khi có dấu hiệu mang thai, tôi thực sự lo lắng vì vợ chồng tôi không có gì trong tay. Khi bệnh viện xác nhận tôi đang mang thai đứa con đầu lòng, vợ chồng tôi rất hoang mang.

Nhiều người nói rằng đứa con là món quà của ông trời, nhưng gia đình không có của cải, vợ chồng không có gì để đạt được trong sự nghiệp, tại sao không làm điều đó?

Advertisement

>> Con cái có thể “phụng dưỡng” cha mẹ già?

Nhưng sau này được gia đình chồng và bố mẹ đẻ động viên nên hai vợ chồng vẫn chăm chỉ làm ăn, nuôi dạy các con khôn lớn. Bây giờ chúng tôi đã hơn 40 tuổi, và con trai chúng tôi sắp vào cấp ba. Nhiều người thân gợi ý hai vợ chồng dự định sinh thêm con để anh có em trai nhưng rồi lại thôi.

Chúng tôi không sợ có con vì sợ không có tiền nuôi con. Về vấn đề sinh đẻ, tôi hoàn toàn đồng tình với quan điểm nuôi con 5 triệu theo mô hình 5 triệu và nuôi con 10 triệu theo mô hình 10 triệu. Bởi vì tất cả chúng ta đều đã trải qua tình huống giống nhau.

Sau khi sinh con xong, đôi vợ chồng trẻ gặp rất nhiều khó khăn về công việc và tiền bạc. Nhưng vợ chồng tôi vẫn cố gắng chăm con. Vợ chồng tôi làm việc chăm chỉ.

>> Cha mẹ “cần 1 tỷ đồng để nuôi con”

Advertisement

Nhất là hai năm đầu sau khi sinh con, hai vợ chồng thanh đạm chẳng dám ăn, mặc. Lần đầu tiên trở lại làm việc sau khi sinh con, tôi đã bị sếp và đồng nghiệp bắt nạt nhưng tôi vẫn kìm lòng và cố gắng làm tốt công việc của mình. Chồng tôi tích cực tham gia các dự án của công ty suốt ngày đêm. Có lần anh đi công tác về thăm con mỗi tháng một lần.

Sau này nghỉ việc đi làm quản lý một công ty khác, chồng tôi biết tự kinh doanh, nghỉ việc để kinh doanh, anh bắt đầu kiếm được nhiều tiền hơn.

Hiện tại bất động sản của tôi là một căn hộ chung cư, tôi có hơn 2 tỷ tiền tiết kiệm, và tôi đang trả nợ để mua một mảnh đất. Tôi không muốn phô trương sự giàu có của mình, nhưng phải nói là để chứng tỏ chúng tôi tài chính rủng rỉnh, công việc rất tốt, trưởng thành nhưng chưa có con thứ hai.

Thậm chí, cách đây vài năm, chúng tôi muốn sinh con thứ hai nhưng không thực hiện được, mặc dù lúc đó mọi thứ về cơ bản vẫn ổn. Chúng tôi nhận thấy nếu sinh thêm con thì hầu như không có thời gian để nuôi con thứ hai.

>> ‘Mài vuốt để tránh ngậm thìa đất’

Advertisement

Tôi không muốn lặp lại những sai lầm của mình. Vì vất vả kiếm tiền nuôi gia đình và lo việc kinh doanh riêng nên vợ chồng tôi không có nhiều thời gian dành cho con trai. Sau khi sinh, cô giao cho bà ngoại chăm sóc. Khi chúng lớn hơn, chúng được gửi đi nhà trẻ … Đôi khi họ muốn tìm hiểu con mình hơn, nhưng hầu như không có thời gian.

Tôi biết nhiều người cũng sợ sinh con thứ hai như tôi. Không ngại tốn kém, cũng không ngại gian khổ. Làm cha làm mẹ, không ai lại vất vả nuôi con khôn lớn. Nhưng vấn đề là nếu bạn sinh con, bạn không có thời gian chăm sóc nó. Để kiếm đủ tiền lo cho con cái cùng bạn bè, bạn bè, bạn phải hy sinh thời gian.

Tôi không muốn gửi đứa bé vài tháng tuổi cho bảo mẫu. Sáng sớm, cả nhà đi làm riêng, tối mịt mới về, lại tiếp tục công việc sau bữa cơm vội vã.

Chính lối sống công nghiệp đã làm loãng đi tình cảm gia đình và sự tương tác giữa cha mẹ – con cái, là nguyên nhân khiến nhiều người, trong đó có tôi, không thể có con, tiền bạc không hẳn là vấn đề chính.

Hong Wen

Advertisement

>>

.

Tiếp tục đọc

Ý kiến

“Thu phí nội đô mở đường cho xe buýt”

Được phát hành

on

Qua

Xe ô tô cá nhân không bị hạn chế, và hạ tầng giao thông công cộng có nâng cấp đến đâu cũng vô dụng.

Tôi đồng tình với quan điểm “không thể chờ đợi bỏ xe máy, ô tô cá nhân để đi xe buýt thuận tiện”. Tôi thấy rằng hầu như không ai nhận thức được hai thực tế, đó là:

Trước hết, không có thành phố lớn nào trên thế giới có thể đáp ứng nhu cầu đi lại của mọi người mà không bị tắc đường, nếu cho phép người dân sử dụng ô tô cá nhân một cách thoải mái.

Thứ hai, có hai cách phổ biến để giảm việc sử dụng ô tô cá nhân của người dân: Một là cách tiếp cận của Trung Quốc, ra lệnh hạn chế hoàn toàn ô tô cá nhân và cấp biển số cực kỳ hạn chế. Ở các thành phố lớn, người dân dù có tiền mua xe vẫn phải xếp hàng chờ đăng ký. Thứ hai là làm như Hoa Kỳ, giá xe rất rẻ, nhưng chi phí sử dụng sẽ rất cao, và thuế sẽ rất nặng, theo giá trị xe, người có thu nhập cao. phải nộp thuế và phí. tiếp tục sử dụng.

Advertisement

Nhìn vào tình hình Việt Nam hiện nay, tôi thấy ban đầu chúng ta có xu hướng đánh thuế phương tiện cá nhân nhưng chi phí mà người dân phải bỏ ra trong quá trình sử dụng phương tiện không cao (quản lý tài sản cũng vậy) . Đây là lý do tại sao giao thông quá tải.

>> Nỗi oan trên xe buýt

Nếu cách tiếp cận của Hoa Kỳ được áp dụng là tăng thuế sử dụng ô tô cá nhân, hậu quả là khoảng cách giàu nghèo sẽ ngày càng rộng hơn. Nếu các phương tiện cá nhân bị siết chặt và hạn chế, người dân sẽ buộc phải tìm cách đi lại khác. Khi đó, nhu cầu đi lại công cộng sẽ tự động tăng lên, giao thông công cộng phát triển, nhiều công ty lớn đương nhiên sẽ chuyển sang đầu tư.

Vì vậy, theo tôi, nếu không hạn chế ô tô cá nhân thì dù hạ tầng giao thông công cộng có nâng cấp đến đâu cũng không ích gì. Vì ô tô riêng luôn là tiện lợi nhất, kể cả ở các nước phát triển. Khi bạn rời bỏ chiếc xe hơi riêng của mình, đồng nghĩa với việc bạn phải thay đổi toàn bộ nhịp sống hiện tại. Bạn không thể đi chợ mua sắm khi đang đi làm, không thể đón con đi học về, đưa con đi học bù, không thể vừa uống cà phê, ăn vặt, ăn sáng, đi mua sắm. …

Điều này sẽ dẫn đến những thay đổi cơ bản của nền kinh tế ngầm ăn uống, mua bán ngoài đường vốn đã diễn ra từ lâu ở Việt Nam. Điều này đồng nghĩa với việc nhiều người sống nhờ gánh hàng rong, hàng quán vỉa hè. Đây là lý do tại sao một số người đã phản đối một cách dè dặt với mục tiêu hạn chế ô tô cá nhân trong một thời gian dài.

Advertisement

Anh dong

>> Ý kiến ​​của bạn là gì?Bài đăng ở đây. Bài viết không nhất thiết đồng ý với quan điểm của VnExpress.net.

.

Advertisement
Tiếp tục đọc

Ý kiến

‘Hiện việc thu phí ô tô trong nội đô là không khả thi’

Được phát hành

on

Qua

Khi hệ thống giao thông công cộng đủ mạnh để người dân có nhiều sự lựa chọn thì việc thu phí ô tô cá nhân là hoàn toàn có thể.

Hiện Sở GTVT Hà Nội đã xây dựng phương án thu phí các phương tiện vào nội đô, giảm nguy cơ ùn tắc giao thông và ô nhiễm môi trường thông qua việc hạn chế lượng xe cơ giới vào nội đô.

Chủ trương giảm giá vé, cấm xe máy để giảm ô tô cá nhân đã được Hà Nội dự đoán từ nhiều năm nay, nhưng việc thực hiện, đặc biệt là trong hai năm tới (2024), theo tôi là hoàn toàn không khả thi vì những lý do sau:

Thứ nhất, theo kế hoạch, thành phố sẽ đầu tư hơn 2600 tỷ đồng để xây dựng 87 trạm thu phí, bao gồm chi phí đầu tư ban đầu, khấu hao, vận hành và phát triển, kể cả đầu tư từ ngân sách thành phố và xã. Xã hội hóa hoặc một trong những điều này là không phù hợp. Nguyên nhân là do thành phố và cả nước hiện đang nỗ lực hết sức mình để khắc phục hậu quả nặng nề của dịch Covid-19 và khôi phục phát triển kinh tế. Trọng tâm là thúc đẩy sản xuất và thương mại, tạo việc làm và mức sống, khôi phục và phát triển các hoạt động kinh tế và xã hội. Đây là yêu cầu cấp thiết của cộng đồng và người dân trong nước, bao gồm cả người dân.

Advertisement

>> “Thử thách niềm tin” khi tính giá vé ô tô ở trung tâm TP.HCM

Không thích hợp để đầu tư số tiền lớn trong tương lai gần, và mô hình dự báo của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) cho rằng đại dịch Covid-19 có thể kéo dài, không sớm. Cuối cùng, cần tiếp tục huy động nguồn lực to lớn của các thành phố và cả nước để nhân dân hưởng ứng, ủng hộ trong thời gian tới.

Thứ hai, cơ sở hạ tầng và giao thông công cộng ở Hà Nội hiện nay còn yếu. Nếu người dân từ bỏ phương tiện giao thông cá nhân và lựa chọn phương tiện công cộng thì cần tập trung đầu tư trong nhiều năm để đáp ứng nhu cầu đi lại của người dân.

Thứ ba, do trạm thu phí bao gồm cả xe tải và xe buýt nên các chủ phương tiện này chắc chắn sẽ trừ vào chi phí vận tải, hành khách, dẫn đến tăng giá thành sản phẩm, gây nhiều áp lực lên chỉ số lạm phát, gây khó khăn cho đời sống.

Thứ tư, hiện đang có những chính sách hỗ trợ nhằm tạo điều kiện thuận lợi nhất cho sản xuất và hoạt động của các doanh nghiệp, trong đó có ngành sản xuất, lắp ráp ô tô trong nước, là một trong những ngành tiên phong của ngành sản xuất chính, đã tạo ra nhiều việc làm và thu ngân sách lớn Quốc gia. Việc thực hiện dự án này lúc này sẽ có tác động vô hình đến kế hoạch sản xuất, tiêu thụ sản phẩm, thu nhập của người lao động của doanh nghiệp, đặc biệt là thu nhập ngân sách quốc gia.

Advertisement

Thứ năm, nó sẽ khiến người dân tập trung sinh sống hoặc di chuyển vào nội đô (để không tốn tiền đi lại), gây áp lực ngày càng lớn đến mật độ dân cư của khu vực trung tâm thành phố.

Vì vậy, để giảm ùn tắc giao thông vào trung tâm thành phố, Hà Nội cần thực hiện hai giải pháp quan trọng:

Đầu tiên là tiếp tục thực hiện quy hoạch và xây dựng cơ sở hạ tầng phục vụ phát triển tàu điện ngầm, xe buýt và các mạng lưới, đường dây, giao thông công cộng. Điều này có thể đáp ứng nhu cầu đi lại cơ bản của người dân và sẽ khuyến khích họ chuyển từ ô tô cá nhân sang phương tiện giao thông công cộng.

Biện pháp thứ hai và quan trọng nhất là thành phố phải tiếp tục thực hiện đồng bộ, chặt chẽ để di dời các cơ sở, xí nghiệp, cơ quan đơn vị, bệnh viện, trường học ra ngoại thành theo đề án. Quyết định phê duyệt của cơ quan có thẩm quyền.

>> Cấm xe máy, ô tô vào trung tâm thu phí cao.

Advertisement

Điều này nhằm giảm áp lực giao thông đô thị và mật độ dân cư, tạo điều kiện thuận lợi cho việc quy hoạch, xây dựng và phát triển kết cấu hạ tầng giao thông công cộng khu vực trung tâm và các vùng lân cận.

Đây là hai biện pháp rất quan trọng. Chỉ khi hai quy hoạch trên và các biện pháp liên quan khác được triển khai, cơ bản hoàn thành và triển khai đồng thời thì mới có thể “giảm bớt ùn tắc giao thông khu vực trung tâm thành phố”. Khi đó nội dung của dự án sẽ khả thi, hiệu quả và toàn diện. Khi đó, mọi người sẽ lựa chọn được phương tiện di chuyển hiệu quả và phù hợp.

Nếu việc phát triển và xây dựng giao thông công cộng và cơ sở hạ tầng không được thực hiện hoặc không được thực hiện đầy đủ, họ sẽ bị buộc phải thực hiện hoặc áp dụng. Trong trường hợp này, người dân vẫn chấp nhận thanh toán và vào nội thành bằng phương tiện cá nhân (chỉ cần giá thuốc, viện phí tăng thì người bệnh vẫn phải mua thuốc hoặc đến bệnh viện). , Dẫn đến không đạt được các mục tiêu mà dự án đã đề ra.

Ruan Duanyi

>>

Advertisement

.

Tiếp tục đọc

Xu hướng