Bố mẹ tôi bảo tôi này nọ, không biết chữ, giờ mua được đất mua ô tô, còn nợ 600 triệu mua nhà Hà Nội.
Tôi năm nay 28 tuổi và sống tại Hà Nội. Vợ bằng tuổi ở xã lân cận và có hai bé 7 tháng tuổi (vợ chồng tôi sinh đôi).
Hai vợ chồng có thu nhập hàng tháng khoảng 30 triệu nhân dân tệ và nợ 600 triệu nhân dân tệ để mua nhà. Vì vậy, với mức thu nhập này, hàng tháng chi tiêu, tiền lãi mua nhà chỉ ở mức vừa đủ, hoặc hơi dư.
Gia đình hai bên quê đều bình thường, không giàu có, không khó khăn, không phụ thuộc vào con cái. Gần đây, tôi đã suy nghĩ về việc có nên trở về quê hương của mình hay không.
So với các xã khác, chục năm trở lại đây quê tôi phát triển nhanh hơn. Nói chung, mọi người cũng có thể giàu lên nhanh chóng bằng cách kinh doanh, mua ô tô và mua đất với số lượng lớn. Người ta mua ô tô rất nhiều, nhưng mục đích chính không phải để đi du lịch mà là để chở đồ.
>> Ngăn cản anh tôi về quê làm ruộng 400 triệu đồng.
Có rất nhiều thanh niên, bạn bè của tôi, trẻ hơn tôi, nhưng họ đã có xe hơi, đất đai, nhà cửa, tranh nhau xây lâu đài. Khi tôi còn đi học, bạn bè của tôi được so sánh với tôi, nhưng bây giờ đôi khi tôi bị so sánh với những người khác.
Thậm chí, bố mẹ tôi thỉnh thoảng còn nói với tôi rằng con này trước đây là sinh viên nghèo, giờ làm ăn khấm khá nên mới mua đất. Nói như vậy để mọi người biết rằng quê hương tôi không phải là một miền quê xa xôi.
Thỉnh thoảng hai vợ chồng vẫn bàn chuyện hoặc bán nhà về quê. Mẹ xuống nhà chăm cháu, sang nhà bên chơi, bảo Hà Nội không bằng quê.
Nói thật là tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hiện tại, 4 phần muốn quay lại và 6 phần muốn ở lại. Nếu về quê, có lẽ trên diễn đàn có nhiều người chia sẻ, cuộc sống sẽ thoải mái hơn về thời gian và kinh tế. Không lộn xộn như ở đây.
Nhưng nếu nhìn tổng thể, tôi không biết liệu nó có giống với cuộc sống mà tôi muốn sống hay không. Tôi nghĩ vùng quê trù phú không bao giờ bằng Hà Nội. Quê tôi giàu hơn các xã xung quanh, so với Hà Nội đương nhiên có thể vượt Hà Nội một vùng nào đó, nhưng nếu tính tổng diện tích thì không thể bằng Hà Nội.
Nhiều người còn nói 10 năm nữa nông thôn cũng giống thành phố. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ như thế này, hãy nhìn các nước đang phát triển. Mười năm sau, thành phố đã rất khác.
Mỗi lần về quê, thấy các cháu không có nơi nào chơi, tôi lại thấy xót xa. Ở nhà và xem YouTube cả ngày. Nếu bạn muốn chơi bóng, không có nơi nào để chơi. Nhà ở quê tuy to hơn thành phố nhưng không có sân bóng. Trẻ em cũng muốn đi xe đạp và không nên đi trên đường dành cho xe đạp. Nhưng ở quê tôi rất ít buôn bán, xe cộ qua lại nhiều, rất nguy hiểm.
Ở Hà Nội có thể khó hơn về quê nhưng tôi nghĩ con mình chắc chắn sẽ toàn diện hơn. Tôi chỉ cần trông cháu nội các anh chị về nhà. Dù ở quê tôi có mấy chục tỷ anh chị em cũng không sao so với ở quê. Nhưng bọn họ không có chỗ chơi, giờ là cùng nhau ra đồng, xuống sân.
Cháu tôi cũng không được học các môn thiên tài, muốn học thì phải lên thị trấn trên huyện, lớp học không có nhiều. Cha mẹ bận rộn kinh doanh hàng ngày nên không có thời gian đưa đón con, chơi và trò chuyện với con buổi tối.
Vào mùa hè, bạn phải đi bơi và đi xa, không nên bơi trong ao ở nhà như trước đây. Không đứa nào trong 4 đứa cháu của tôi biết bơi. Còn nơi tôi ở thì cơ sở vật chất đầy đủ như công viên, cây xanh, sân chơi, thể dục, bể bơi, học nhạc, học vẽ tranh …
Bây giờ, buổi chiều, hai người phụ nữ đang đẩy xe để hai con tôi ra sân chơi hoặc ra công viên xem thiên nga. Bản thân tôi thích con mình biết các môn năng khiếu, ăn tối và nghe đàn hát. Nếu về quê, con cái sẽ khó làm được điều này vì ít khóa học và tôi cũng không có kiến thức chuyên môn để dạy chúng.
>> “Đi làm 5 năm mà thu nhập dưới 15 triệu đồng thì không nên ở lại Sài Gòn”
Ở nông thôn tuy chi phí rẻ nhưng tùy trường hợp, không phải cái gì cũng rẻ. Ăn ở ngoài rẻ hơn, nhưng tôi nghĩ nó đáng giá. Đồ ăn, hoa quả ở quê tôi không đâu ngon bằng ở đây. Mười hộ mua được một, hai hộ có một vườn rau nhỏ nuôi được một gia đình, nhưng đó không phải là khu dành riêng cho nông dân bán nên hầu hết lương thực ở quê đều phải mua.
Tôi thích ăn tôm, nhưng ở quê chỉ có con tôm to bằng ngón tay cái, còn như ở Hà Nội, để mua được con tôm to bằng ngón chân cái, tôi phải đi bộ rất xa mới tìm được. Nếu bạn muốn có nhiều sự lựa chọn, bạn phải đi xa hơn. Ví dụ như vừa rồi con trai tôi về quê thì hết men tiêu hóa hay dùng. Mình ra hiệu thuốc tây trên xã tìm thì không được, hỏi một người bạn thì được biết có nhà thuốc dân gian bán nhưng giá cao hơn mình mua ở đây. Vì chúng là độc quyền nên chỉ có một nơi bán chúng. Với lại, giá thuốc cũng không ai biết nên mới bán.
Về y tế, giáo dục, văn hóa, trí tuệ của người dân thì chắc chắn vùng quê không thể sánh bằng phố phường, những gì tốt nhất và tốt nhất Việt Nam chắc chắn sẽ xuất hiện đầu tiên ở Hà Nội và Sài Gòn.
Một điều nữa là ở quê tôi thấy mọi người bây giờ không thật lòng với nhau lắm. Nhưng không phải là một đất nước trung thực, tình cảm. Vì gần như toàn bộ xã đều kinh doanh một mặt hàng giống nhau nên mọi người cũng thi nhau, thi nhau và coi chừng nhau.
Mấy lần anh em đi ăn uống với nhau, nhưng trong bữa cơm, câu chuyện không phải để hỏi thăm nhau, chia sẻ cuộc sống mà là hỏi han như thử lòng nhau. Và tôi nghĩ rằng thật công bằng khi nói rằng có rất nhiều cơ hội ở thành phố này, và nhiều ý tưởng kiếm tiền chỉ là do không đủ nhanh nhẹn, khả năng hoặc dũng cảm.
Hiện tại, tôi vẫn thích ở lại hơn, mặc dù tôi đã cân nhắc có nên quay lại hay không.
Le Zhongsheng
>>
.