Khi những người bị xã hội ruồng bỏ chơi trò chơi sinh tử để kiếm nhiều tiền, họ có nhận ra rằng họ thực sự cần tiền?
Tôi đã im lặng sau khi xem 9 tập phim, sự tàn bạo, nỗi buồn và tính nhân văn xuyên suốt toàn bộ tập phim. Tác giả thực sự rất giỏi trong việc khắc họa những mặt tối và sáng của xã hội trong những bộ phim này.
Nhân vật nam chính là biểu tượng cho nhiều người trong chúng ta: thất bại và bị xã hội ruồng bỏ. Sự xa lánh của những kẻ thua cuộc, nghèo khổ, thất học còn đau đớn hơn cả cái chết. Họ khao khát tiền – hầu hết chúng ta đều khao khát tiền – bởi vì có tiền sẽ thay đổi cuộc đời và số phận của bạn.
Nhưng trong một thế giới mà người giàu luôn giấu mặt thì tiền bạc chỉ là một trò chơi, hãy để họ thấy người ta đau khổ và xem họ dùng tiền để thay đổi thế giới như thế nào để thỏa mãn họ. Con người càng “chẳng ra gì”, càng muốn theo đuổi cho riêng mình, càng không dám dẫm lên người khác để tồn tại.
>> Phẩm chất đàn ông 20 năm không còn trên màn ảnh Việt
Điều gì thực sự đã chiến thắng?
Điểm sáng duy nhất của phim là tình người, có thể cứu vãn mọi thứ. Ông lão chơi trò đó hiện lên trong hình ảnh một người đáng thương nhất. Điều tồi tệ nhất mà người đứng đầu trò chơi này muốn thấy là liệu con người có còn tồn tại trong một xã hội đầy tội lỗi và con người có thể bán mọi thứ vì quyền lợi của mình hay không.
Trong những tập đầu, họ giẫm đạp lên nhau, nhưng từ khi tập chơi bi, kẻ độc ác thể hiện hết sự tàn nhẫn, nhưng người tốt bụng cũng thể hiện hết lòng tốt. Giữa sự sống và cái chết, hai cô gái nhỏ đã trao nhau những viên bi và cho nhau sự sống. Những người nghĩ rằng họ yêu thương và chăm sóc mình là những người đã phản bội chính mình trong suốt cuộc đời của họ. Chồng giết vợ rồi tự sát … Tất cả quá bi thảm và tàn nhẫn nhưng đó gần như là quy luật sinh tồn trên cuộc đời này.
Toàn bộ trò chơi, dù giàu hay nghèo, đều thể hiện “nỗi đau” và “sự háo hức được yêu” sâu thẳm trong trái tim con người. Mong muốn được tin tưởng, được công nhận, được hiểu và tuyệt vọng. Nhà phú hộ chỉ muốn khẳng định trước khi chết: Tình người đã đủ chưa? Sau bao nhiêu tình tiết vô tình, ta đã thấy lòng người run lên, những con người dưới đáy xã hội đã dần dần lột bỏ lớp vảy của mình từng lớp một và nhận ra lòng nhân đạo của mình.
>> Chia sẻ các bài viết của bạn về giải trí và thể thao ở đây.
Phim càng về sau, càng nhân văn, cái chết của mỗi người càng tàn nhẫn thì cuộc sống càng đáng quý. Nhưng trong sâu thẳm, người chiến thắng vẫn là người có trái tim nhân hậu nhất. Chép lại trò chơi kinh tế “lợi nhuận” đó chỉ làm tôi nhớ đến kinh tế, bởi trong một thị trường tàn khốc, có đến 99% các công ty khởi nghiệp thường thất bại.
>> Người Việt có thể làm phim như trò chơi câu mực không?
Nhưng nhiều người vẫn khao khát và ước mơ làm giàu, bởi xã hội không thể dung thứ cho kẻ thua cuộc, xã hội coi thường kẻ yếu, và khi bạn là kẻ không ra gì thì bạn không thể tự hào về mình. Có người giàu lên nhờ ăn chơi trác táng, có người phản bội bạn bè, phản bội người khác. Có một câu nói “Lợi bất cập hại” Có lẽ bộ phim này đã chạm đến một khía cạnh sâu thẳm trong trái tim chúng ta, đó là tình người mà ai cũng từng trải qua.
>> Sự phân cực của phim truyền hình Việt Nam
Người nghèo thực ra là kẻ thất bại, trong mọi việc nếu không có tiền, không có học thì sẽ thất bại, chỉ có thể đi làm dưới đáy xã hội mà điều tồi tệ nhất chính là: định kiến xã hội. Điều này đáng sợ hơn nhiều so với sự tàn khốc của trò chơi.
Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao bạn lại muốn chơi những trò chơi thời thơ ấu? Tại sao người giàu lại khốn khổ như vậy? Trên thực tế, tất cả chúng ta đều giống nhau cho dù chúng ta giàu hay nghèo.
Những người giàu có tuổi thơ không hạnh phúc thường sử dụng tiền để thể hiện quyền lực. Đáng buồn thay, tất cả chúng ta đều đồng ý với điều này. Hình ảnh một ông lão liên tục quay trở lại thời thơ ấu trong trò chơi pinball cho thấy một loại khao khát và khao khát thời thơ ấu đơn phương. Nếu như ở một đứa trẻ, tuổi thơ là một thứ đẹp đẽ và sâu trong tiềm thức. Nếu nó bị phá hủy, con người sẽ trở nên ngu ngốc, đặc biệt là khi họ có quyền hành. Nhưng trong trò chơi bí truyền, điều mà ông già đứng sau muốn thấy và trân trọng nhất chính là tình yêu.
>> ‘Xem phim Việt mua giận của dân’
Tôi muốn được giáo dục con cái của mình – loại nhân văn này – nếu chúng ta không còn nghi ngờ người khác, chúng ta không còn phán xét người khác một cách khắc nghiệt. Nếu tất cả chúng ta đều vị tha và có một tuổi thơ đẹp hơn, có lẽ trò chơi câu mực sẽ là không thể.
Tuổi thơ của một đứa trẻ không phải là thứ mà cha mẹ dùng để đánh đổi mong muốn giàu có và thay đổi cuộc sống của chúng. Tuổi thơ của một đứa trẻ không phải là điều mà cha mẹ có thể tự hào. Cuộc sống của một con người không được đánh giá đầy đủ. Tiền bạc hoặc thành công.
Tôi hy vọng rằng mỗi bậc cha mẹ có thể hiểu được điều này để con cái của họ có thể trở thành một người mạnh mẽ hơn. Bởi vì cuối cùng, khi bước vào thế giới này, cho dù thế giới xấu hay tốt, bạn đều phải duy trì một tình yêu trong sáng.
Trong thế giới thiện và ác đó, hãy giữ trái tim mình trong sáng.
Catherine Van Fan
>>
.