Ba tuần nay, Thiên Nhi không phải “vật lộn” với nhiều chiếc đồng hồ báo thức chỉ để thức dậy đi làm. Cô thức dậy lúc 8 giờ sáng, ăn sáng và làm việc tại nhà.
Cô gái 26 tuổi chưa bao giờ nghĩ rằng ở nhà có thể kiếm nhiều tiền hơn là đi làm. Nhưng dịch bệnh đã thay đổi tất cả.
Hai tháng Làm việc ở nhà (Làm việc tại nhà) Giúp Nhi nhận ra đây là lối sống lý tưởng của mình. Làm việc từ xa, Nhi tiết kiệm được tiền xăng và không cần mất quá nhiều thời gian để tụ tập với bạn bè. Chỉ tiêu công việc trong tháng đã hoàn thành trước thời hạn, cho phép cô thực hiện nhiều dự án bên ngoài hơn. Trong đợt dịch, mức thu nhập tăng gấp rưỡi.
“Mình có thể làm việc trên giường, đi lại thoải mái, ăn uống thoải mái mà không bị ai nhắc nhở hay phán xét”, Nhi cười. Trước khi có dịch, 6 giờ sáng cô bắt đầu công việc của mình, chọn quần áo, trang điểm, nấu nướng rồi đến 8 giờ gấp rút. Làm việc ở văn phòng 8 tiếng đồng hồ, Nhi chịu nhiều áp lực từ sếp và sự soi xét của đồng nghiệp.
Mai Lan, 28 tuổi, ở quận Cầu Giấy, chỉ muốn làm việc tại nhà. Từ cuối tháng 7, Lan làm tiếp thị nội dung tại một công ty ở quận Miền Đông, nhưng phải làm việc tại nhà để phòng chống dịch.
Sau ngày 21/9, Hà Nội dời đi một quãng đường xa, bà Lan Hồ Ni và hàng triệu công nhân bắt đầu quay trở lại văn phòng.
“Công việc chán quá”, Nhi thở dài. Cô ấy đến muộn vào ngày đầu tiên vì cô ấy đã quen với lối sống cũ. Hôm đó Nhi ngồi trước máy tính mà hầu như không hoàn thành được việc gì. Trong hai tháng qua, đây là ngày kém hiệu quả nhất trong cuộc đời cô.
Mylan cũng tương tự. Quen với công việc của một người, quay lại công ty khiến cô không khỏi hụt hẫng. Các cuộc họp liên tục từ sáng đến tối, và khối lượng công việc tăng gấp đôi vào ban ngày trong thời gian có dịch. Thời gian ngủ trưa rút ngắn, lại luôn chú ý lời ăn tiếng nói, cư xử với đồng nghiệp khiến Lan thích trầm cảm. “Tôi không muốn đi làm nữa,” cô nói.
Theo ông Che Da Shao, Thạc sĩ Giáo dục, Giám đốc Khoa Kỹ năng Trường ĐH Bách Khoa TP.HCM, hiện tượng hai nữ sinh này gặp phải không phải là hiếm. Bà Shao nói: “Làm việc ở nhà từ ba đến năm tháng là đủ để hình thành thói quen thích nghi với sự im lặng và nhút nhát. Thật là sốc khi trở lại làm việc đột ngột và cần thời gian để thích nghi.
Sau hai tuần làm việc căng thẳng, Thiện Nhi và Mai Lan đều tự nguyện xin nghỉ việc.
“Nhiều người nói tôi phát điên ngay khi xin nghỉ việc”, Nhi cho biết, cô không thể tiếp tục đến công ty vì làm việc tại nhà mang lại hiệu quả cao và nhiều cơ hội tăng thu nhập. Một số bạn bè của cô ấy cũng đang thay đổi công việc.
Ông Trần Anh Tuấn, Chủ nhiệm Hội đồng Khoa học Viện Đào tạo và Phát triển nguồn nhân lực và dự báo nguồn nhân lực cho biết: “Việc chuyển nghề sau đại dịch là xu hướng tất yếu vì nhiều người đã thích nghi hoặc phát hiện ra giá trị của công việc từ xa. . ”
Câu chuyện tương tự đang xảy ra ở nhiều quốc gia. Một cuộc khảo sát gần đây của Cục Thống kê Quốc gia Anh cho thấy hơn 56% người thất nghiệp không tích cực tìm kiếm công việc mới. Họ cũng không muốn quay lại công việc trước đại dịch hoặc nếu có, họ cũng không muốn xin việc ở nhà. Theo số liệu của Bộ Lao động Mỹ, chỉ tính riêng trong tháng 8, cả nước ghi nhận 4,3 triệu lao động bỏ việc, tăng 242.000 người so với tháng 7 và là kỷ lục cao nhất kể từ tháng 12/2000.
Nhiều lao động trong nước đã rời bỏ việc làm sau khi dịch được điều tra, đa số là những cá nhân đã tích lũy được vốn hoặc tìm được hướng đi mới. Nhị cũng thừa nhận quyết định rút lui không phải do bốc đồng. Cô cho biết khi nhìn thấy những cơ hội kiếm tiền mới ngoài công việc, cô đã tự tin nghỉ việc.
Ông Duẩn nói: “Việc chuyển đổi công việc sau đại dịch đang khuyến khích phát triển kinh tế hơn là phá hủy cấu trúc của thị trường lao động.” Nhưng không phải ai cũng có thể chuyển đổi. Theo các chuyên gia, độ tuổi phù hợp nhất để làm nghề viễn thông là 25-40 tuổi, có kinh nghiệm làm việc văn phòng, có kỹ năng giao tiếp, tiếp xúc từ xa và khả năng phán đoán, dự đoán tình huống nhạy bén. “Chỉ những bạn mới ra trường, chưa có kinh nghiệm thì không nên thử”, chuyên gia này nói.
Trên khắp thế giới, việc thiếu người chăm sóc trong và sau đại dịch cũng đã gây ra làn sóng chuyển đổi sang công việc phi văn phòng. Một cuộc khảo sát trực tuyến với 1.000 phụ huynh có con do Care.com thực hiện vào tháng 6 năm 2020 cho thấy 15% phụ huynh đã cân nhắc từ chức. Những người còn lại tiết lộ sẽ có kế hoạch chuyển đổi công việc phù hợp để chăm sóc con cái.
Đây cũng là trở ngại khiến cô Ruan Ya, 35 tuổi, sống ở quận Hoàng Đài, không thể quay lại văn phòng. “Tôi không thể tách mình ra khi đi làm và chăm con”, cô nói khi nhận được tin sẽ đi làm sau ngày 21/9.
Trước thực trạng “cha mẹ đi làm, con học trực tuyến ở nhà”, một số doanh nghiệp, cơ sở tại Hà Nội đã tạo điều kiện cho nhân viên đưa đón con đi làm, hoặc tạm thời cho con đi làm trực nhật cách ngày. Điều này đối với gia đình chị Nga vẫn chưa thể thực hiện được khi bố mẹ đi xa, chồng không được nghỉ ngơi, con còn nhỏ nên không thể đưa vợ đến công ty. Gửi con ở nhà trẻ nhưng vừa lo dịch bệnh, vừa lo gửi con ở nơi xa lạ, chị thẳng thắn: “Nếu công ty không cho tôi làm việc ở nhà, tôi sẽ phải nghỉ. để tìm một công việc. “
Hoàng Trân, 27 tuổi, ngụ tại Quận 3, TP. Hồ Chí Minh, hàng ngày đều đặn đến công ty. Sau khi làm việc từ xa gần năm tháng, Trân nhớ cảm giác được làm việc. Ở văn phòng, cô có thể tập trung làm việc và dễ dàng giao tiếp, trao đổi với đồng nghiệp và cấp trên, điều mà không gian ảo không có được. “Ở nhà quá lâu khiến tôi mất kết nối xã hội và ham muốn giao tiếp”, Trân tiết lộ.
Eddy Ng, giáo sư tại Đại học Queen’s University ở Kingston, Ontario (Canada), đã thực hiện khảo sát 424 công nhân làm việc từ xa vào mùa hè năm ngoái, ông cho biết: “Lao động trẻ cần những mối quan hệ giữa những người bạn thân, bạn có thể trút bầu tâm sự và tư vấn trong công việc hay cuộc sống. Con người “.
Trong số những người trên 40 tuổi, 45% cho biết họ muốn tiếp tục làm việc từ xa sau đại dịch, so với 30% ở những người dưới 40 tuổi. Đối với những người trẻ tuổi, Giáo sư Eddy Ng nói rằng “có một dấu hiệu của FOMO” – lo lắng xã hội bắt nguồn từ niềm tin rằng những người khác có thể có khoảng thời gian vui vẻ nhưng họ không có mặt. Điều này đúng với Trân. Là một người hướng ngoại, cô ấy thích chia sẻ và hoạt động nhóm. Làm việc ở nhà khiến cô ấy cảm thấy cô đơn và bị bỏ rơi.
Đầu tháng 10, công ty môi giới của Trân bắt đầu thu xếp công việc theo ca. Nữ nhân viên văn phòng hy vọng sẽ đi làm cả tuần và sớm trở lại cuộc sống thường ngày.
Adam Galinsky, giáo sư về hành vi tổ chức tại Trường Kinh doanh Columbia (Mỹ), cho rằng những nhân viên trẻ làm việc từ xa có thể bỏ lỡ những kỹ năng quan trọng ở nơi làm việc. “Tôi quan tâm nhất đến việc huấn luyện. Nhiều khóa học được học một cách tình cờ trong văn phòng, không phải trong văn phòng ảo”, anh nói.
“Nhưng đừng nghĩ rằng làm việc tại nhà là nhàn hạ”, chuyên viên dự báo nguồn nhân lực Trần Anh Tuấn nói. Theo anh, những người làm việc ở xa vẫn cần phải làm việc nhiều trên máy tính, chú ý theo dõi tình hình và chịu nhiều áp lực từ khách hàng.
“Nhưng trong mọi trường hợp, làm việc tại nhà đang trở thành xu hướng trên thị trường lao động hiện nay và sắp tới”, ông Duẩn nói.
* Tên vai trò đã được thay đổi
Quỳnh Nguyễn
.